THƠ KHÓC MẸ.
Thôi đã hết rồi ,mẹ không còn nữa.
Trả cho đời những đau-đớn trần-gian .
Mười sáu tháng trên giường bệnh nguy-nan,
Mẹ nằm đếm thời-gian trôi lặng-lẽ .
Vào thăm mẹ, nhìn thân hình gầy-yếu.
Đôi mắt buồn: "mẹ khổ lắm con ơi".
Con ôm mẹ lòng đau-xót ngậm-ngùi,.
Vừa cầu-nguyện, hai mẹ con cùng khóc .
Sáng thứ sáu, tháng ba, ngày mười bốn.
Con bàng-hoàng lúc nhận được hung-tin .
Khi họ nói: xin chia buồn cùng bạn .
Mẹ nằm đó đôi mắt sầu khép kín.
Gương mặt buồn phẳng-phất nỗi suy-tư.
Mẹ ra đi không lời nói giã-từ.
Ba đau-đớn nhìn đàn con ngơ-ngác.
Ôm xác mẹ , hồn tan-nát rã-rời .
Nước mắt nào vơi được nỗi đau-thương.
*Con không hay thể hiện những hành động, cử chỉ yêu thương Mẹ
*Con ngang bướng và đôi khi căi lời Mẹ
*Chưa 1 lần con ôm Mẹ và nói câu ConYêu Mẹ
* Nhưng trong suy nghĩ của con lúc nào cũng chỉ là ''Con Yêu Mẹ nhiều lắm''
* Xin lỗi Mẹ vì những lúc con không ngoan
*Mẹ là cả Bầu Trời của con.
K. L. NGUYEN
Monday, March 24, 2003
THƠ KHÓC MẸ.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment